XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng


Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng

Tác giả: Tiểu Dã Áp

Thể loại: Ngôn Tình

Nữ cảnh sát nóng tính và thượng tướng chung tình có khả năng nảy sinh tình yêu không?

Đọc truyện Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng là tác phẩm của tác giả Tiểu Dã Áp để trả lời cho câu hỏi trên.Truyện thuộc thể loại ngôn tình.

Cái gì? Muốn gả mình cho người đàn ông đã hứa hôn từ bé, đùa gì thế, đây là thế kỷ 21 có được không, cô chưa từng gặp mặt người đàn ông kia, ai biết đối phương là mèo hay chó, cô dầu gì cũng là một cành hoa trong giới cảnh sát, đàn ông theo đuổi cô xếp hàng từ trái đất đến sao Hoả, cô kiên quyết không lấy.

Nhưng ông nội - Người thân duy nhất lại mang tâm nguyện cuối cùng của mình ra uy hiếp cô, hơn nữa còn nói, để bọn họ chung sống trước!

"Cái gì? Bị thương?" Cái cứt chó gì thế, còn nói là thượng tướng, mình thấy là nhuyễn tướng thì có, dễ dàng bị thương như vậy? Hơn nữa còn muốn cô đi chăm sóc anh!

Cô thật sự muốn nói không, nhưng nhìn thấy vẻ mặt bi thương của ông nội nên nhắm mắt đồng ý, đi thì đi, cũng là dịp tốt để cho cô biết một chút về vị hôn phu là thượng tướng kia của mình, và cũng để "chiêu đãi" anh thật tốt.

Mạc Thiên Kình, vị thượng tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử, bề ngoài tuấn tú khác thường, từ khi ông nội nói cho anh biết anh có một vị hôn thê được hứa hôn từ bé liền bắt đầu không bận tâm đến chuyện hôn nhân nữa.

Đối mặt với người vợ chưa cưới gây khó khăn khắp nơi, đối nghịch khắp nơi, để xem anh từng bước làm sao thuần hóa cô từ mèo hoang biến thành Tiểu Bạch Thỏ ngoan hiền!

Chương 1: Mưu Kế Của Ông Nội

Vào sáng sớm, ánh nắng mặt trời êm dịu chiếu xuống khắp nơi, Yến Oanh ca hót, yên tĩnh và thanh bình, không khí mát mẻ trong lành. Vậy mà, trong một biệt thự nép mình dưới những tán cây xanh um tươi tốt ——

"Đinh linh. . . . . . Đinh linh. . . . . ."

Ngọc Sính Đình chợt từ trên giường ngồi bật dậy, cầm điện thoại lên nói: "Tôi là Ngọc Sính Đình, có chuyện gì xin mời nói!" Từng chữ rõ ràng, vang lên mạnh mẽ. Gương mặt cô trông rất xinh đẹp, nhưng đầu tóc lại rối bời, một thân mặc bộ đồ ngủ in những nhân vật trong phim hoạt hình, rộng thùng thình, tuy nhiên vẻ buồn ngủ trên gương mặt đã biến mất.

"Sính Đình, ông là ông nội!"

Giọng nói của đối phương rất ôn hòa, khiến Ngọc Sính Đình nhất thời nhụt chí, đổ người ngã xuống giường.

"Ông nội, là ông a!"

Còn tưởng rằng cục cảnh sát có chuyện gì, trong tháng này mỗi ngày đều bận điều tra vụ án giết người liên hoàn, đã một tháng nay cô chưa được nghỉ ngơi, ngày hôm qua mới phá án thật vất vả, vậy mà mới sáng tinh mơ ông nội đã gọi điện thoại tới, khiến cô sợ hết hồn, còn tưởng rằng lại có vụ án nào xảy ra!

Ngọc Kỳ Lân cười ha ha mấy tiếng, âm thanh ấm áp cưng chiều, nếu ai không biết trước kia ông là cảnh sát trưởng của cục cảnh sát, chắc chắn sẽ nghĩ ông chỉ là một ông già bình thường.

"Sính Đình, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?" Ngọc Kỳ Lân nghiến răng, Sính Đình năm nay cũng đã 23 rồi, đúng lúc phải gả cô đi rồi, hơn nữa cháu trai của lão Mạc kia cũng đã đến tuổi kết hôn, mấy ngày trước hai người vừa gặp nhau, nâng cốc nói cười, liền định xong hôn sự của hai đứa bé.

Ông và lão Mạc là chiến hữu cùng vào sinh ra tử ngày trước, khi vợ họ mang thai đã bàn bạc, nếu sinh được một nam một nữ sẽ kết làm thông gia, nhưng hai người đều sinh con trai, chuyện kết thông gia này này liền tiếp tục rơi vào hai đứa con trai của họ. Cũng may hai đứa đã sinh một nam một nữ, cho nên hôn sự này rốt cuộc cũng đã định xong.

Chỉ có điều tính khí của nha đầu Sính Đình này rất nóng nảy, giống y như ông vậy, không nóng tính thì không chịu được, tuổi còn trẻ nhưng đã là cảnh sát điều tra, hàng ngày đều đắm chìm trong trong vụ án, nếu muốn cô kết hôn, dường như không có khả năng!

Hiện tại ông chỉ còn mỗi cô là người thâni, con trai con dâu cũng là cảnh sát điều tra, nhưng không may đã mất sớm.

"23, còn trẻ. Không còn việc gì cháu ngủ tiếp!"

Ngọc Sính Đình vừa nghe thấy ông nội hỏi tuổi mình liền muốn cúp điện thoại, ý đồ của ông nội sao mà cô không biết, từ khi cô được 20 tuổi đã bắt đầu muốn cô lập gia đình, nhưng điểm chết người chính là, ông nội nói cô đã có một vị hôn phu được hứa hôn từ bé!

Mẹ nó, ai biết người đàn ông kia có vẻ ngoài ra sao, nếu là chó hay mèo cũng muốn gả cho cô sao? Dù sao cô cũng là một cành hoa trong giới cảnh sát, sao có thể để ông nội cổ hủ gả cho một người đàn ông chưa từng gặp mặt chứ.

Đánh chết cô cũng không gả!

"Chờ một chút!"

Ngọc Kỳ Lân tức giận rống to một câu, "Giới hạn cho con mười phút phải quay về biệt thự!"

Lão già ta không phát uy thì cháu tưởng ta già cỗi phải không, tính khí của Ngọc Kỳ Lân cũng tương đối nóng nảy, mà Ngọc Sính Đình chính là di truyền tính khí của ông nội, nóng nảy khác thường, nhóm cảnh sát dưới tay cô, không có mấy người là chưa bị cô oanh tạc.!

"Không về được, cháu còn có chuyện!"

Chết tiệt, cô cũng biết ông nội vừa đấm vừa xoa, nhưng mà lần này nghiêm trọng đến độ gọi cô trở về biệt thự, nhất định là có chuyện.

Đánh chết cũng không về.

"Không trở lại cháu sẽ chờ nhặt xác ta đi!" Ngọc Kỳ Lân nóng nảy rống to một câu, không chờ Sính Đình cúp điện thoại đã cúp trước.

"Chết tiệt, lại giở chiêu này!"

Ngọc Sính Đình nổi trận lôi đình, cầm gối đầu trên giường ném ra phía cửa, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ tức giận.

Tuy nhiên cô vẫn phải rời giường, mặc xong bộ trang phục màu đen, sau khi rửa mặt, cầm túi xách và chìa khóa xe, đóng sầm cửa rồi đi tới nhà để xe. . . . . .

Chương 2: Chăm Sóc Vị Hôn Phu!

Giữa ộ chính, một chiếc xe thể thao cao cấp hiệu SCK màu trắng bạc nở nóc chạy băng băng từ nội ô thành phố A tới một khu biệt thự vùng ngoại ô.

Ngọc Sính Đình xách giò tức giận đùng đùng đi tới một ngôi biệt thự cổ kính rộng khoảng 200m2 cách đó không xa, không thèm nhìn những đám cây xanh hai bên, đạp trên con đường nhỏ trải đầy đá cuội đi tới cửa chính.

Còn chưa kịp bước vào, đã nghe thấy một tiếng cười sang sảng bên trong, phóng khoáng nhẹ nhàng khoan khoái.

"Ha ha ha. . . . . . Như vậy là tốt nhất, tôi thấy tiểu tử kia quá khô khan, tôi nghĩ cháu gái của ông tuyệt đối thích hợp với nó!"

Mạc Tử Khiêm toàn thân mặc quân phục, nhìn cô gái đang nổi giận đùng đùng đi tới, cau mày.

"Cháu chính là Sính Đình sao, đã lớn như vậy, đúng là đã đến tuổi kết hôn rồi!"

Mạc Tử Khiêm rất hài lòng về cô cháu dâu này.

Mặc dù thoạt nhìn có vẻ nóng tính, nhưng lại xinh đẹp nổi trội mà không mất đi vẻ chính khí bên ngoài, cứng cỏi hơn nhiều so với những cô gái Yến Yến Oanh Oanh giàu có khác.

Ngọc Sính Đình lúc này mới phát hiện ra có khách, nỗ lực kềm nén lửa giận, nhìn nụ cười cưng chiều trên gương mặt của ông nội.

Rõ ràng đã là một ông già bảy mươi tuổi, khuôn mặt thon gầy, làn da ngăm đen, hàng lông mày nhàn nhạt, ánh mắt lấp lánh có hồn, nhưng rõ ràng không phải là một ông lão hiền lành, tính khí nóng nảy muốn chết, hơn nữa còn giống như một đứa bé, la lối om sòm. (Chính là uy hiếp cô về nhặt xác đó a)

"Xin chào, cháu là Ngọc Sính Đình!" Sính Đình rất nỗ lực kềm nén của mình lửa giận đang hừng hực cháy trong lòng mình, nhưng khi vừa nhìn thấy gương mặt đó ông nội liền khống chế không được, gương mặt xinh đẹp vì kìm nén mà đỏ bừng.

Dưới ánh mắt của người nhìn, thật sự rất xinh đẹp.

"Ừ, không tệ!"

Sính Đình cười gượng hai tiếng, rất lễ phép nhìn ông nội bên cạnh nói.

"Ông nội, cháu có việc tìm ông, ông qua đây một chút!"

Mang trên mặt một nụ cười nhàn nhạt, cũng không quản Ngọc Kỳ Lân có đồng ý hay không, kéo ông lên lầu hai.

"Ông nội, cầu xin ông đừng trêu chọc cháu có được hay không, cháu rất bận!"

Ngọc Sính Đình cố gắng nói đạo lý với ông nội, nhưng bây giờ Ngọc Kỳ Lân chỉ chấp nhận đúng một chuyện, đó chính là phải gả cô cháu trai của lão Mạc.

"Sính Đình a! Ông nội già rồi, không sống được mấy ngày, cháu thuận theo ông nội một lần đi, trước hết chỉ cần cháu và tiểu tử kia sống chung mấy ngày, nếu không thích nhau thì ông cũng có một lý do tốt để cự tuyệt người ta không phải sao? Nếu cứ nói như cháu không lấy cũng không gả, ông nội rất khó nói chuyện với lão Mạc. Cháu cũng biết đấy, lão Mạc và ông nội là bạn chí cốt, cháu hãy thuận theo ông nội lần này đi!" Trong giọng nói của Ngọc Kỳ Lân tất cả đều là bất đắc dĩ và bi thương, Ngọc Sính Đình đang muốn phát giận, nhưng ngọn lửa đã bị những lời nói này dập tắt.

"Ông nội, ông sẽ sống lâu trăm tuổi!" Ngọc Sính Đình đột nhiên ôm ông nội, giọng nói nghẹn ngào, ông nội là người thân duy nhất của mình ở trên cõi đời này, cô không thể không có ông nội.

"Chỉ cần ông sống khỏe mạnh, Sính Đình đều đồng ý với ông!"

Không phải chỉ là gặp mặt thôi sao? Xem mắt, cô đồng ý, chỉ cần ông nội sống lâu một chút.

"Nó đang bị thương, lão Mạc đã sắp xếp xong xuôi rồi, cháu đi chăm sóc nó mấy ngày, chờ nó phục hồi như cũ, nếu như cháu vẫn không thích nó, đến lúc đó ông nội sẽ giúp cháu nói với lão Mạc." Vẫn là một ông nội hiền lành như cũ, khi nghe thấy người trong ngực ‘vâng’ một câu, trên khuôn mặt già nua tất cả đều là nụ cười.

"Ông nội, tại sao anh ta bị thương!" Sính Đình tò mò hỏi, chẳng lẽ là người tàn phế?

"Nó tên là Mạc Thiên Kình, là sĩ quan trong quân đội, chức vị thượng tướng!"

"Cái gì, thượng tướng mà còn bị thương!"

Cái gì mà thượng tướng cô thấy chính là nhuyễn tướng thì có, đoán chừng tám phần chính là dựa vào thế lực của ông nội anh ta để mà leo lên, khinh thường!

"Nhiệm vụ lần này quá nguy hiểm!"

Ngọc Kỳ Lân không giải thích nhiều, bí mật quân sự không thể tiết lộ, mà ông cũng không biết rõ lắm.

"Vâng!"

Chết tiệt, mềm yếu vô dụng làm mình bị thương lại còn nói do nhiệm vụ quá nguy hiểm, anh ta cho rằng cô không hiểu biết chút nào sao?

Muốn cô chăm sóc anh ta, OK, không thành vấn đề! Cô sẽ tận tình chăm sóc vị hôn phu của cô!

Chương 3: Thượng Tướng? Nhuyễn Tướng!

Trong một biệt thự xa hoa rộng 200m2 tại khu ngoại ô phía Bắc một, một người đàn ông đang ngồi ở xe lăn, tay chân quấn đầy băng gạc màu trắng, vẻ ngoài lạnh lùng kiên nghị, sóng mũi thẳng đứng, bờ môi mỏng khêu gợi, đôi mắt đen sâu như biển, nhìn chằm chằm những người công nhân đang làm việc ở đối diện, đôi môi mỏng mím chặt, thỉnh thoảng cau mày, hình như không hài lòng với những biểu hiện của bọn họ.

Mặc dù giờ phút này anh đang ngồi trên xe lăn, nhưng vẫn có thể thấy được dáng người của anh cao lớn rắn rỏi, một cái chân thon dài không có bị thương gác trên ghế salon ở một bên, làn da màu đồng khỏe mạnh, tuy trên người mặc một cái áo sơmi màu trắng nhưng có thể nhìn thấy rất rõ bộ ngực và cơ bụng cường tráng, dáng người cũng không tệ.

Ước chừng sau một tiếng đồng hồ, cuối cùng công trình cũng hoàn thành!

"Như thế mà có thể bảo vệ tốt an toàn của cháu?"

Mạc Thiên Kình nhíu lông mày, nhìn ông nội vận động người giúp anh cài đặt công nghệ cao trong biệt thự, thật không biết nói gì.

Nếu không phải do lần này mình bị thương quá nặng, thì có một trăm người tới giết anh cũng chưa hẳn là đối thủ của anh, nhưng mà anh lựa chọn dưỡng thương ở chỗ này, là bởi vì ông nội nói, vị hôn thê của anh sẽ qua đây!

Không biết là người phụ nữ như thế nào?

Trong lòng có chút mong đợi, nhưng cũng có chút sợ sệt, nếu là cô gái mê trai thì làm thế nào?

Anh cũng không muốn bị một người phụ nữ mê trai dính vào mình.

Đang suy nghĩ, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng phanh xe khẩn cấp, cường độ vừa phải.

Mạc Thiên Kình nhướng mi, vẻ mặt khá hài lòng, ánh mắt không khỏi nhìn ra.

Trước mặt biệt thự là một cửa kiếng cực lớn, có thể nhìn thấy rõ ràng những tình huống xảy ra bên ngoài.

Một chiếc xe thể thao hiện SCK màu trắng bạc mở nóc chạy băng băng vào rồi dừng ở cửa, một người vóc dáng nóng bỏng, mặc một bộ trang phục màu đen, trong tay mang theo một cái túi du lịch đi nhẹ nhàng tới biệt thự.

Vệ sĩ?

Chân mày Mạc Thiên Kình nhăn thành dấu ngã, anh không yếu ớt đến nỗi phải cần một nữ vệ sĩ chứ? Ông nội rốt cuộc đang làm cái gì!

"Mạc Thiên Kình!"

Âm thanh tiếng chuông mạnh mẽ vang lên, một đôi giày cao bảy tấc bước vào biệt thự, cô gái ngoài cửa đi vào, liếc nhìn xung quanh một cái, rồi đem chiếc túi du lịch ném trên ghế sa lon, ánh mắt cuối cùng rơi vào người bị thương đang ngồi trên xe lăn.

Cau mày, rồi lại cau mày!

Đi tới, chiều cao 170cm từ trên cao nhìn xuống Mạc Thiên Kình.

"Cô là vệ sĩ do ông nội mời tới?"

Giọng nói Mạc Thiên Kình rất lạnh, trên mặt hiện đầy vẻ không vui, xem ra mình đoán không sai!

Ngọc Sính Đình sững sờ, tùy tiện nói.

"Tôi là do ông nội anh phái tới chăm sóc anh, vị hôn thê chưa cưới được hứa hôn từ trong bụng mẹ!"

Ngọc Sính Đình giương môi cười một tiếng, đem mấy từ “vị hôn thê hứa hôn từ bé” nói rất rõ ràng.

Chỉ cần vừa nghĩ tới những suy nghĩ bảo thủ của ông nội và ông lão nhà anh, cô liền nổi giận!

"Cô là Ngọc Sính Đình?"

Mạc Thiên Kình kinh ngạc, không ngờ vị hôn thê chưa từng gặp mặt lại là cái bộ dáng này, xem ra không phải là dê non ngây thơ!

"Thượng tướng, đã hoạt động tốt, chúng tôi đi trước!"

Cảm giác hơi thở áp bức tràn ngập trong không khí, những công nhân kia co cẳng chạy, lúc ra không quên đóng cửa cho bọn họ!

"Thượng tướng? Hừ. . . . . . Mình thấy là nhuyễn tướng mới đúng, dễ dàng bị thương như vậy, thật là vô dụng!"

Ánh mắt lạnh lẽo của Ngọc Sính Đình quét qua, bình luận rất không khách khí.

"Cô nói cái gì!"

Mạc Thiên Kình chưa từng nghĩ tới miệng lưỡi người phụ nữ này lại lợi hại như thế, thực lực của anh ai từng thấy đều sợ hãi, vậy mà cô lại nói anh là nhuyễn tướng?

Nếu sau khi cô ta biết mình phải chiến đấu với hơn một trăm tên, mới bị như vậy cô còn có thể nói thế sao?

Nhưng mà nếu ông nội nói đây là vị hôn thê, như vậy anh cũng sẽ hân hạnh tiếp đón cô .

Ai bảo trong cuộc đời này anh nhất định chỉ có thể cưới người phụ nữ này!

Chương 4: Nhìn Thấy Vết Thương Mà Giật Mình!

Ngọc Sính Đình không nhìn thẳng vào anh, nhìn bộ dáng như hiện giờ của anh, dù tức giận như thế nào, anh còn có thể là đối thủ của cô sao?

Đôi chân thon dài bước tới một bước, ngồi xuống ghế sa lon, quay đầu nhìn xung quanh.

"Không có người giúp việc?"

Ngọc Sính Đình phát hiện, trong biệt thự này trừ giọng nói của hai người ra thì hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả vũng nước đọng trên sàn nhà do vừa làm xong cũng không có ai lau.

"Không có, chỉ có một mình cô!"

Mạc Thiên Kình nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc của cô, khóe miệng vểnh lên, giọng nói cũng trở nên vui vẻ.

"Chết tiệt, bọn họ, cư nhiên kêu mình tới làm người giúp việc, làm vệ sinh, nấu cơm, ta đây không làm!"

Ngọc Sính Đình vừa nghe anh nói xong lập tức bão tố nổi lên thốt ra câu nói này, khiến Mạc Thiên Kình ở một bên không nhịn được bật cười.

Người phụ nữ này thật sự là rất thú vị, anh cảm giác mình trong khoảng thời gian dưỡng thương này chắc mình sẽ không cảm thấy hiu quạnh!

"Anh cười cái gì!"

Ngọc Sính Đình đang muốn gọi điện thoại cho ông nội, không ngờ nhìn thấy anh cười đến bỉ ổi như vậy. . . . . .

(Thật ra thì anh chỉ là bị tiếng la mắng của cô khiến bật cười thôi, ai nói là bỉ ổi?)

Mạc Thiên Kình nghiêm sắc mặt, cười nhạt nói, "Không có gì, cô thật đáng yêu!"

Ngọc Sính Đình nghe anh nói thế, gương mặt trở nên ngây dại, lạnh lùng trừng mắt liếc anh một cái, xoay người đi lên lầu.

"Ngọc Sính Đình, tôi đói rồi !"

Sính Đình vừa mới lên lầu, Mạc Thiên Kình đã ở phía dưới kêu lên, Sính Đình tiện tay cầm lên một vật đánh vào người Mạc Thiên Kình, Mạc Thiên Kình vội vàng né, tránh khỏi kiếp nạn này.

"Bản lĩnh không tệ!"

Mạc Thiên Kình khen ngợi nói, Ngọc Sính Đình cũng không quay đầu lại đi tìm phòng, trống không? Nhìn lại, vẫn là trống không.

Cả lầu hai cư nhiên chỉ có một phòng?

"Mạc Thiên Kình, anh nói xem tại sao nơi này chỉ có một căn phòng?"

Cô sắp phát điên, phong thái tu dưỡng 23 năm của cô đã bị sự tức giận làm cho mất hết!

Mạc Thiên Kình nhún nhún vai, vẻ mặt không sợ nói.


Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87
Phan_88
Phan_89
Phan_90
Phan_91
Phan_92
Phan_93
Phan_94
Phan_95
Phan_96
Phan_97
Phan_98
Phan_99
Phan_100
Phan_101
Phan_102 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .